Wednesday 24 January 2007

Thơ Ngô Mai Phong

Một bài xin được trích lại từ blog của anh VMC, một bài lấy từ trong ổ đĩa cứng. Những bài thơ của một người hẳn là rất giống mình: thích lang thang phiêu lãng để tìm thấy chính mình.

VỀ NHÀ

Thơ của NGÔ MAI PHONG

Gửi Vũ

Chim kêu buổi sớm
Ngựa hý chiều tà
Có một ngọn núi
Đã trở về nhà
Có ngàn dặm cỏ
Còn đi ngoài xa
Liễu biếc tháng ba
Sen hồng tháng bảy
Liễu xác, sen tàn
Tóc buồn xanh mãi
Sương sa biên tái
Mưa trắng kinh kỳ
Cườm tay lục bảo
Nửa đời phân ly
Sao không về đi
Duyên người đã hết
Cánh cửa nhà ta
Tháng ngày lưu biệt
Một đêm ngà ngọc
Nghìn đêm đợi chờ
Nét mày đan phượng
Cháy mùa tương tư
Người đẹp thường hư
Vàng son dễ nát
Quanh quẩn xiêm y
Thế gian lầm lạc
Về đây rượu chát
Vịn cành mằn hoa
Ngẩng mặt là núi
Bình yên hiên nhà
Chim kêu buổi sớm
Ngựa hý chiều tà
Hoa đào rắc lối
Người về từ xa...

Miền Đông

Đường về Miền Đông
Mù trôi như sông
Vừng dương lữ thứ
Ngủ mê trên đồng

Nửa mắt là rừng
Nửa mày là bể
Ta đi tìm quên
Mưa mờ trần thế

Mưa nâu gốc rạ
Mưa tía hoa đào
Vành khăn Soóng-cọ
Mắt dài đuôi lau

Phố núi làng sâu
Rượu bầu trám muối
Ta uống cùng ai
Nỗi buồn nghìn tuổi

Đá mòn dưới suối
Sỏi mòn dưới chân
Xin người đừng nhắc
Phương trời cố nhân

Rồi ta sẽ quên
Những rừng phù thuỷ
Những nẻo bụi hồng
Mệt nhoài đô thị

Con đường cô lẻ
Là đường miền Đông
Lòng ta như thể
Cánh chim muôn trùng...

(Ngô Mai Phong)

No comments:

Post a Comment